Chào các cụ,
Trước hết, xin chúc các cụ một năm mới với những điều tốt
đẹp nhất. Có lẽ thời điểm này, thời điểm mà năm 2013 mới bắt đầu được khoảng
9-10 tiếng đồng hồ, mọi người vẫn đang còn hào hứng chúc tụng nhau hay vẫn nằm
ngủ vùi vì đêm qua về muộn, nhưng cũng chỉ bằng từ ấy thời gian nữa thôi, mọi
người lại tự hỏi mình: ta sẽ làm gì trong năm 2013. Và để góp thêm cho các cụ
một tiếng nói nhỏ, một lời mách nhỏ hay chí ít cũng để các cụ thư giãn trong
ngày đầu tiên của....cuốn lịch, em xin trình bày bình luận của em cho năm 2013.
Thứ nhất, về kinh tế. Năm 2012, dù bộ trưởng bộ KHĐT Bùi Quang Vinh,
bạn em, có khẳng định đi khẳng định lại trong chuyên mục "Dân hỏi - Bộ Trưởng
trả lời" là năm 2012 là một năm thành công khi Việt Nam đạt một loạt các chỉ số
tích cực thì đứng ở góc độ người dân, không ai không thẳng thắn khẳng định năm
2012 là một năm thất bại toàn tập của chính phủ từ vàng-tiền-sản-trứng đến
chính-dục-nội-y (chính trị, giáo dục, đối nội và y tế). Cái này, các báo đã điểm
rồi, em không điểm lại nữa.
Năm 2013, con số doanh nghiệp phá sản sẽ
hạ xuống, nhưng quy mô của các doanh nghiệp phá sản sẽ tăng lên. Nếu năm 2012,
số lượng các doanh nghiệp thương mại, dịch vụ, buôn nước khai đơn phá sản tăng
chóng mặt thì năm 2012, các bạn này sẽ không phá sản nữa. Không phải các bạn này
mạnh lên, mà vì chẳng qua là các doanh nghiệp sống sót còn lại đang thoi thóp
với hoạt động tối thiểu, làm sao có tí hợp đồng để bù được điện nước và trả
lương nhân viên.
Năm 2013, số lượng các doanh nghiệp lớn phá sản sẽ
tăng lên. Những "ông lớn" sống sót qua được năm 2012 chẳng qua nhờ việc ăn thịt,
và ăn cụt vốn của các doanh nghiệp nho nhỏ kể trên. Các doanh nghiệp thương mại
dịch vụ nhỏ đóng vai trò "cá xỉa răng" cho cá mập và một khi cá mập phải ăn cá
xỉa răng, khi cây to phải hút chất dinh dưỡng của cây tầm gửi thì cái chết của
vật chủ không có gì ngạc nhiên.
Cái chết của những "Vina-" này sớm nhất là
vào Q2 và muộn nhất là Q4 năm 2013. Báo chí sẽ lại tiếp tục được tốn giấy, tốn
mực vào những "đại gia A", "Tổng giám đốc B" và các đại biểu cũng vẫn như mọi
khi, đứng lên đòi truy tìm tung tích của thằng "cơ chế" nào đã nướng tiền thuế
vào những canh bạc xóc đĩa.
Tuy nhiên, năm 2013 sẽ không có định chế
tài chính nào chết, hay đúng hơn là chết về mặt danh nghĩa. Những cái chết sẽ
được ẩn dưới mỹ từ "M&A có định hướng" mà thực chất là công đoạn xẻ thịt heo
tai xanh trộn chung với heo thường để chúng ta có một đĩa thịt heo....ăn được.
Rồi hệ thống tài chính sẽ bị bệnh, rồi sẽ có người bị đau bụng, dưng chắc chắn,
không có định chế tài chính nào chết trong năm 2013.
Năm 2013 cũng sẽ
đánh dấu một năm mà người Việt sẽ vật vã tìm đường "tị nạn" cho những khoản tiết
kiệm của mình, mà đích đến sẽ là Myanmar, một nơi được mệnh danh là "mỏ vàng
cuối cùng của Châu Á", nhưng rồi người Việt sẽ nhận ra sự non kém, thiếu hiểu
biết và ngờ nghệch về kinh tế tài chính của mình trong sứ mệnh đem chuông đi
đánh xứ người . Sự thất bại của
hàng loạt doanh nghiệp Việt Nam khi bơi sang miền đất hứa Myanmar sẽ có chung
kịch bản như khi các vận động viên, các đội tuyển hàng đầu Việt Nam bị hiếp dâm
tập thể ở các kỳ thi Olympic. Có những người, vì
lòng tự hào dân tộc sẽ nóng máu khi đọc đến đoạn này nhưng thú thực, với tư
duy đầu tư manh mún, tư duy vun vén mình mình và đặc biệt dòng tiền hạn chế, lãi
suất cao ngất ngưởng, doanh nghiệp Việt Nam nói chung và những người doanh-gia
Việt nói riêng sẽ ngã xuống trên mảnh đất Myanmar để làm chuột bạch, để
làm phân lót nền cho các tập đoàn Châu Âu, Châu Mỹ hay các danh-gia-vọng-tộc của
châu Á nhảy vào Myanmar trong 5 năm tới. Quan điểm của em, thời điểm này, các
cụ đi chơi thì được chứ đi mang tiền mả đổ vào Myanmar để "đi tắt đón đầu" thì
trừ phi các cụ rửa tiền, bằng không đều là quyết định của cái đầu bã đậu Tất nhiên,
khi các cụ muốn đánh bóng tên tuổi, làm PR với những con số tiền như 300 triệu
đô, 1 tỷ đô vào nơi khỉ ho-cò gáy-chó hắt xì hơi, không thể nào kiểm chứng, để
dân tình tin cụ còn đầy tiền thì em...đóe tính. Làm việc này cũng chẳng khác gì
chị Diệu Hiền mua vàng giả về quê vay tiền bà con.
Năm 2013, lãi suất
huy động sẽ giảm, vì nếu còn tăng nữa thì ngân hàng sẽ tự ký vào biên bản tử
hình cho mình vì hiện nay bản thân họ cũng không tìm được dự án đầu ra khả dĩ.
Khi lãi suất đi xuống dưới 7% dân sẽ tìm 2 kênh truyền thống để đầu tư thay vì
gửi tiết kiệm đó là bất động sản và vàng để trốn vốn.
Đứng ở góc độ
bất động sản, các căn hộ giá rẻ (loanh quanh 1.5-2 tỷ), dễ cho thuê (từ
$400-600) sẽ là sự lựa chọn đầu tiên vì với tính toán của người dân, việc tiền
thuê sẽ thấp hơn một chút so với lãi suất có thể được chấp nhận vì họ sẽ không
còn phải đau đầu với bài toán mất giá. Giao thoa từ các chính sách giải cứu bất
động sản, mà thực chất là giải cứu hệ thống ngân hàng vào Q1 năm 2013,
thị trường BĐS có thể trông mong một vài tín hiệu tốt trong Q2 hoặc Q3 năm 2013
khi lượng căn hộ (đất nền xa trung tâm) có tính thanh khoản tốt hơn.
Tuy nhiên bài học xương máu trong việc ôm căn hộ và đất nền còn quá mới, nên
60-80% tiền nhàn rỗi sẽ được quy ra vàng mặc dù chính phủ sẽ liên tục duy trì
khoảng cách từ CAO đến RẤT CAO của giá vàng trong nước với giá vàng thế giới,
nhằm tránh nền kinh tế bị vàng hóa. Nghĩa là toàn dân....đóe làm gì! Ăn uống vừa
phải để chờ cơ hội cụ thể trong khi chôn vàng tránh mất giá. Q2 và Q3 năm 2013
sẽ là sự giằng co giữa BĐS và vàng và thế thắng sẽ nghiêng về vàng vì giới nhà
giàu, có của, họ không hào hứng lắm với việc cho thuê cho mướn những tài sản nhỏ
lẻ, kém khả năng thanh khoản và quan trọng nhất: NGƯỜI GIÀU KHÔNG THÍCH LÀM CÁI
GÌ HỌ CHO LÀ LẮT NHẮT
Tầng lớp
trung lưu thì sẵn sàng lấy công làm lãi và họ không nề hà việc chăm bẵm cho tài
sản của họ lớn lên. Ngay việc không có lãi từ những đồng tiền họ ky cóp được đã
làm họ quặn ruột nên theo dự đoán của em, 20-40% dòng tiền tiết kiệm sẽ được
giới trung lưu đổ vào BĐS.
Năm 2013 sẽ là năm lên ngôi của bán lẻ giá
rẻ. Các tòa nhà trung tâm thương mại sẽ toát mồ hôi cạnh tranh với những trang
web, những "gian hàng" trên mạng với hình thức giao hàng tận nơi và phương thức
thanh toán C.O.D (tiền trao, tráo múc). Hai mô hình kinh doanh BRICK vs. CLICK
tại Việt nam sẽ cạnh tranh quyết với nhau. Dân tình sẽ đi Vincom, Nguyễn Kim,
Parkson, Tràng Tiền chủ yếu để....sờ ngắm, hóng mát và chụp ảnh, còn họ sẽ lên
các website thương mại điện tử, hoặc các website chuyên ngành mục Mua Bán, Rao
vặt để mua chính đồ họ thích với giá rẻ hơn mà lại được phục vụ tận nhà.
Năm 2013 "liên minh" các trung tâm thương mại sẽ promote mô hình chăm sóc
hậu mãi và bảo hành bảo trì tốt để khách hàng tin tưởng và mua của họ, nhưng với
tuổi đời sản phẩm thế hệ @ hay dot-com quan niệm dùng hàng của họ cũng không cần
"nồi đồng-cối đá" mà chỉ mang tính seasoning nên các trung tâm thương mại, điện
máy sẽ dần thu hẹp và nhiều khả năng bị khai tử năm 2014-2015.
Ngược
với trung tâm điện máy, gia dụng và các sản phẩm thời trang, các trung tâm
thương mại cung cấp thực phẩm, nhu yếu phẩm (giá rẻ đến phải chăng) sẽ có một
năm thành công. Các mô hình như Co-op food, strata food hay các chuỗi cửa hàng
tiện lợi tư nhân sẽ có đất sống tốt trong năm 2013.
Ngành công nghiệp
ô tô cũng hy vọng sẽ có một năm thành công khi các chính sách thuế khóa sẽ ủng
hộ cho phương tiện ô tô và tín hiệu từ phía chính phủ cho thấy họ không con muốn
Việt Nam là nước duy nhất trên thế giới đầu xe máy cao xấp xỉ đầu người. Khá
nhiều cuộc họp kín, họp mở về vấn đề này, nhưng năm 2013 sẽ là một năm bản lề
cho lộ trình giảm dần tiến tới xóa sổ xe máy trong giai đoạn 2020-2025.
Còn nhiều ngành nghề khác em chưa kịp đảo qua, nhưng sẽ cung cấp cho các cụ
thêm nếu các cụ nào có nhu cầu tìm hiểu và phản biện.
Chúc các cụ vui,
phấn khởi để đón chào năm 2013. Một năm khó khăn cho Việt Nam nhưng có thể, sẽ
là một năm tươi sáng cho đất nước và hơn 90 triệu con dân đất Việt trong thập kỷ
tới!
Thân ái
Cụ Bùi
Cụ Bùi
Tuesday, 1 January 2013
Friday, 14 September 2012
The Voice hay Rờ Voi?
Tuần rồi đấy cảm xúc, nước mắt và những lo toan, các bạn nhể?!?
Anh đóe nói đến nước mắt của người dân Mỹ đổ xuống cho đại sứ vừa thiệt mạng trong vụ oánh bom tại Lybia vì đã xác định lĩnh ấn tiên phong, việc "khi đi hộ chiếu, khi về vận đơn" âu cũng là vinh quang của nghiệp cầm cương cầm giáo.
Người mong chết ở trên giường
Kẻ mong da ngựa chiến trường bọc thây
Đường bàn khôn dại ở đây
Cũng như trời đất, có ngày và đêm.
Anh cũng đóe định nói đến nước mắt của 14 công nhân Việt Nam đã thiệt mạng và gia đình họ trong ở một xưởng may vùng ngoại ô Moscow và anh càng đóe muốn nhắc đến những giọt nước mắt cá sấu của những tờ báo đang tô đậm lên sự dã man, tàn bạo và tính bóc lột của "bọn chủ xưởng may" khi khóa chặt giai cấp cần lao ở bên trong. Mấy hôm tới đây, cả nước sẽ lại đồng lòng hô to: "Lịt mẹ bọn Tư bản bóc lột" và chắc cũng đóe lâu hơn 2 tuần nữa, những Dâm Trũy, những Tàu Nhanh lại hô hào ủng hộ từ thiện cho những gia đình có con em "hi sinh" trong khi đang lao động xứ xa mà quên đi rằng, giai cấp cần lao sắp nhận được tiền từ thiện chính là bọn vượt biên trái phép, không hợp đồng lao động, không giấy tờ tùy thân, và bọn này chính là nguyên nhân khiến những nhân viên quèn của các đại sứ quán châu Âu nhìn anh với chú như những thằng tội phạm khi đi làm visa công tác hay du lịch.
Khóc to lắm, thương tiếc lắm, dưng các chú đóe hiểu rằng nếu không khóa cửa lại thì 14 thằng, con đang may áo, cắt quần kia sẽ nhanh như chảo chớp, ăn cắp sạch những sản phẩm của xưởng để tuồn ra ngoài kiếm tí tiền làm vốn.
Đừng dẩu mỏ lên cãi anh, việc người Việt lao động chui ăn cắp, ăn cướp, thậm chí giết cả chủ xưởng đóe phải chuyện hiếm gì. Chả nói đâu xa, chú xem lại con Oshin nhà chú. Lần cuối nó ăn cắp khi là ít tiền, khi là ít quần áo, khi là những cú điện thoại đường dài hoặc buôn điện thoại di động xuyên màn đêm là khi nào? Và anh hỏi các chú, khi các chú đi vắng mà nhà chỉ có con Oshin, các chú có khóa cửa nhà không, hay các chú mở toang mẹ nó cửa để "giai cấp cần lao" có cơ hội lớn để đổi đời?
Anh không thừa nước mắt dành cho các con bò, và cũng đóe rảnh đến mức mang thời gian vàng ngọc của anh mà viết về những giọt nước mắt của những con bò đã, đang và sẽ chết một cách ngu dốt. Nếu anh có khóc, anh sẽ khóc cho những mu muội của những con bò đang nghĩ rằng vượt biên khỏi Việt Nam là sẽ với tay đến Thiên Đường, sẽ với tay đến Tiền Tài, Giàu sang và Danh Vọng. Những bức tranh rực sáng, những xứ thiên đường được vẽ bởi những thằng cò mồi, môi giới và đối tượng cố tình định hướng những con bò ngu dốt vồ vập tin ngay vào những thông tin bất đối xứng.
Không phải ngẫu nhiên con người có hai tai. Và việc chỉ nghe được bằng một tai cũng đồng nghĩa với việc chúng ta thừa nhận chúng ta sở hữu một cơ thể tàn tật. Không có lý gì cụt tay, cụt chân được coi là tàn tật mà "cụt tai", "cụt tin" lại được coi là bình thường.
Nếu không nghe được "The Voice" bằng cả hai tai, thì mãn kiếp, các chú cũng chỉ "Rờ Voi" mà thôi! Còn nếu nghe rõ bằng hai tai để quyết định hành động theo lý trí và con tim mách bảo thì mọi cái chết, đều xứng đáng được phủ cờ tổ quốc!
Khủng - Hoảng (p2)
Hôm qua anh các chú, đã trình bày xong bài 1 trong loạt bài [Khủng – Hoảng], tất nhiên có chú đọc xong bài 1 đã thấy “khủng” lắm rồi, có chú thấy “khủng” một tí và có chú đóe thấy khủng tí nào. Có chú còn lầm bầm, bài với vở đóe gì từ đầu bài đến cuối bài toàn phân với cứt. Anh đã nói nhiều lần, và lần này anh lại nhắc lại, anh đóe rảnh để dừng bước chân lãnh tụ để giảng giải cặn kẽ cho các chú cứt là cái gì; tổng số cứt trong cái chuồng xí làng là bao nhiêu; và rằng, số cứt mà các đại gia dùng để mua cá nó đang chiếm bao nhiêu tổng dư nợ tín dụng trong nền kinh tế. Anh đóe nói đâu! Nhóe!
Thôi, quay lại với chủ đề chính, quay lại với những “đại gia” đầm tôm và “trâm anh” ao cá. Các chú đừng ngoạc mồm lên chửi họ, vì nếu anh đặt các chú vào vị trí đại gia đó, các chú cũng sẽ suy nghĩ và làm chính xác những gì họ làm. Cũng một ruộc thôi. Nền kinh tế nào sinh ra những doanh nhân kiểu đó. Tại sao phải bỏ vốn của mình khi chủ chuồng xí không bắt các chú bỏ? Tại sao phải lôi “cứt của nhà” ra mà tiêu khi chủ chuồng xí làng luôn vỗ vai chú mà thỏ thẻ: “Riêng cái gì em thiếu, chứ cứt thì anh cứ dùng vô tư. Hết bảo em! Bao no mẹ nó luôn!”
Do vậy, đừng nói đến lãi suất 15%, 20%, kể cả 30% anh cũng sẵn sàng tay bo luôn vì anh đóe ngu gì không chơi những cuộc chơi với rủi ro bằng 0 cho những thằng đi vay cứt.
Với một con tàu giá có 700 tấn cứt, anh sẵn sàng vỗ vai thằng chủ tàu để khai con tàu lên thành 1000 tấn cứt, anh bao thuế. Như vậy anh chả mất 300 tấn cứt vốn đối ứng mà vẫn sở hữu ngon lành con tàu 700 tấn cứt Đây là nguyên do khi xem xét 100 bộ hồ sơ mua tàu, đóng tàu từ những VinaXin, VinaCho cho đến VinaMượn mua tàu cũ luôn là sự lựa chọn số 1. Vì mua tàu cũ, việc tái định giá và nghiệm thu con tàu sẽ làm cho cho chú lên voi, hay xuống chó.
Với một tàu xăng A95 từ “đâu đó” về Sài Gòn trị giá 15 triệu tấn cứt. Từ một bộ hồ sơ mua bán, anh sẽ copy ra hai và từ điểm xuất phát, anh sẽ thả hai con tàu về Việt Nam và nếu thương vụ thành công, anh sẽ thu về 30 triệu tấn cứt từ một hợp đồng vay 15 triệu tấn cứt. Anh sẽ rung đùi há mồm để chân dài bóc tôm tích nhét đầy một cái mồm tham lam ở đâu đó trong một cái “rì dọt” ở Vũng Tàu rồi nghe tiếng tiền chảy ào ào vào tài khoản và yên tâm đóe ai động được vào anh. Đóe phải anh mày quan hệ rộng hay có bắt tay với ai, mà quan trọng nhất, với 2 bộ hồ sơ “copy”, đóe ai có quyền chặn tàu anh lại vì cả tàu lẫn hàng trên tàu anh đều hợp pháp. Tất nhiên, trừ phi các chú bắt được cả 2, 3 tàu của anh. Mà anh khẳng định mẹ nó luôn, chuyện đấy đóe bao giờ xảy ra. Mission Impposible. Và đây chính là căn nguyên tại sao xăng của ta luôn thừa, nhưng luôn thiếu. Luôn đắt nhưng luôn rẻ. Luôn lỗ nhưng luôn lãi Chỉ có dân là khổ, dân là đóe biết gì, và dân vẫn hàng ngày phải “nghe xăng kể chuyện, nghe điện trình bày” thôi.
Có chú đọc đến đây sẽ buột mồm chửi: “Lịt mẹ bọn con buôn”, nhưng anh nhắc chú nên suy nghĩ kỹ. Kinh doanh là vậy, kinh doanh là chú mở mắt dậy bước ra khỏi nhà với bọc cứt to bằng nắm đấm, nhưng khi bước chân về nhà, cái bọc cứt của chú phải bằng gói xôi, hoặc tốt hơn, là bằng cái bao tải. Mà phàm đã kiếm ra tiền, chú sẽ muốn khoe. Chú muốn khoe chú giàu với bà con chòm xóm, khoe mình giàu với những thằng bạn chú thích cũng như khoe mình giàu để khè những thằng chú đóe thích. Những tổ chức như hội doanh nghiệp này, hay hiệp hội công nghiệp nọ, hay tiệc này tiệc nọ, cũng để cho các chú khoe giàu. Dưng quan trọng hơn, đấy là chỗ các chú phát đi thông điệp với thằng chủ chuồng xí: “Lịt mẹ các chú, anh còn đầy tiền”. Và khi cái thông điệp đó được tiếp nhận phù hợp, những dòng cứt mới lại rót vào các tầng lớp đại gia mới nổi này nhằm che đi một thực tế 20% số cứt đã không cánh mà bay.
Như bài anh nói hôm qua, đây mới chỉ là phần mở đầu của bi kịch! Khi 20% lượng cứt chỉ còn tồn tại trên giấy tờ, thì tổng số cứt còn lại chỉ nuôi được nổi 80% cá. 80% cá này phải nuôi 100% con lợn. Nghĩa là tồn tại hai giả thuyết, một là có 100 con lợn thì có đến 20 con chết đói hoặc 100 con lợn chỉ được ăn 80% khẩu phần ăn và vẫn phải hoạt động 100% sức lực và khả năng cho thịt. Đọc đến đoạn này, thế đóe nào cũng có thằng cười khẩy anh và nói: “Lịt mẹ lãnh tụ, toàn lo bò trắng răng. Lợn đói thì liên quan đóe gì đến em”. Thưa chú, hãy đọc đoạn sau để thấy nó liên quan rất nhiều đến chú, những con bò ngơ ngác đóe hiểu tương quan giữa nợ xấu và cuộc sống của những con bò.
Về mặt sinh học, khi 100 con lợn do chỉ được ăn 80% lượng thức ăn cần thiết nên sức khỏe sinh sản và khả năng cho thịt của đám lợn suy dinh dưỡng này sẽ giảm đi nhanh chóng. Và tất nhiên, khi những con lợn này đại diện cho những doanh nghiệp vừa và nhỏ, những doanh nghiệp thứ cấp chỉ còn có nguồn dinh dưỡng bằng 80% mọi khi nhưng vẫn phải chạy căng sức và “giả vờ” là vẫn được ăn no thì lượng đạm, lượng thịt của lũ lợn này đóe bao giờ giúp các chú ỉa ra một bãi đầy đạm và đầy khoáng.
Các chú có bao giờ vắt tay lên trán mà nghĩ tại sao mình ỉa càng ngày càng ít đi không? Các chú có bao giờ nhìn thấy lượng thịt, lượng mỡ từ những con lợn của mình càng ngày càng ít, càng ngày càng khó kiếm đi không? Các chú có bao giờ tự hỏi tại sao những năm 2004 mình ỉa to, ỉa ngon, ỉa dễ, ỉa to thế mà đến năm 2012, khi tăng trưởng hàng năm vẫn được công bố đều đặn xấp xỉ 7-10% thì, số cứt các chú ỉa ra nó lại càng ngày càng nhỏ dần và cái gia tài xây trên cứt của các chú cứ cụt dần, cụt dần so với đô và vàng không?
Và nếu, không giải quyết được căn nguyên của việc thừa nhận chúng ta đã mất mẹ nó 20% cứt thì chúng ta sẽ vẫn tiếp tục sản sinh ra một thế hệ lợn suy dinh dưỡng và kéo theo một cộng đồng ỉa ít, ỉa nhỏ, và ỉa manh mún. Khi trong đầu chỉ có nghĩ đến làm sao có một bữa no, thì lúc đấy xã hội sẽ xảy ra cướp bóc, xảy ra đâm chém. Và sau khi đâm chém, cướp hiếp, số cứt sẽ tuồn vào ma túy, mại dâm để quên đời! Có thể điều này đã không còn là viễn cảnh. Nó đang xảy ra ngay quanh anh, và chú. Chỉ có điều nó chưa xảy đến với tầng lớp anh, và chú thôi. Anh nhắc lại, không phải nó KHÔNG xảy ra với anh và với chú, mà nó CHƯA xảy đến mà thôi!
Đến đây anh đã giúp các chú trả nhời cho câu hỏi, thực sự ta có cần 12 tỏi của đế cuốc hay là không? Anh biết, bạn Lọ Ruồi và đồng bọn, lũ đấy tuyền là bạn anh cả đấy, đang phải lên gân, đang phải làm giá để việc vay mượn này đóe ảnh hưởng gì đến thể diện cuốc da, và đóe bị rơi vào cảnh buộc phải vay với những điều kiện mà thế hệ con anh, con các chú sẽ oằn lưng ra trả bằng chủ quyền, bằng danh dự cũng như bằng sự can thiệp chính trị.
Cho đến lúc chưa nghĩ ra được cách nào thì các chú đừng bao giờ hi vọng có chuyện giảm giá điện, giảm giá xăng, giảm thuế doanh nghiệp, giảm thuế doanh thu. 20% cứt đã bốc hơi, đóe tận thu thì các chú cho anh ăn cứt, phỏng?!?!
Dưng đế cuốc cũng đóe phải loại vừa, vì vừa đã đóe phải đế cuốc! Các bạn cũng có các tính toán của các bạn. Và thòng lọng đang được đưa ra!
Thòng lọng là thòng lọng gì? Đưa ra là đưa ra cái gì? Tại sao chúng ta buộc phải đưa cổ vào thong lọng đó dù không hề muốn. Nếu các chú còn nhã hứng đọc, còn nhã hứng đốt thời gian cho những loạt bài bốc phét vô bổ của anh thì anh hẹn các chú mai một, khi anh rảnh, anh sẽ biên bài thứ 3 trong loạt bài [Khủng – Hoảng – Cơ – Hội] để cho các chú ngẫm nghĩ và tung hô lãnh tụ.
( còn nữa...)
Thôi, quay lại với chủ đề chính, quay lại với những “đại gia” đầm tôm và “trâm anh” ao cá. Các chú đừng ngoạc mồm lên chửi họ, vì nếu anh đặt các chú vào vị trí đại gia đó, các chú cũng sẽ suy nghĩ và làm chính xác những gì họ làm. Cũng một ruộc thôi. Nền kinh tế nào sinh ra những doanh nhân kiểu đó. Tại sao phải bỏ vốn của mình khi chủ chuồng xí không bắt các chú bỏ? Tại sao phải lôi “cứt của nhà” ra mà tiêu khi chủ chuồng xí làng luôn vỗ vai chú mà thỏ thẻ: “Riêng cái gì em thiếu, chứ cứt thì anh cứ dùng vô tư. Hết bảo em! Bao no mẹ nó luôn!”
Do vậy, đừng nói đến lãi suất 15%, 20%, kể cả 30% anh cũng sẵn sàng tay bo luôn vì anh đóe ngu gì không chơi những cuộc chơi với rủi ro bằng 0 cho những thằng đi vay cứt.
Với một con tàu giá có 700 tấn cứt, anh sẵn sàng vỗ vai thằng chủ tàu để khai con tàu lên thành 1000 tấn cứt, anh bao thuế. Như vậy anh chả mất 300 tấn cứt vốn đối ứng mà vẫn sở hữu ngon lành con tàu 700 tấn cứt Đây là nguyên do khi xem xét 100 bộ hồ sơ mua tàu, đóng tàu từ những VinaXin, VinaCho cho đến VinaMượn mua tàu cũ luôn là sự lựa chọn số 1. Vì mua tàu cũ, việc tái định giá và nghiệm thu con tàu sẽ làm cho cho chú lên voi, hay xuống chó.
Có chú đọc đến đây sẽ buột mồm chửi: “Lịt mẹ bọn con buôn”, nhưng anh nhắc chú nên suy nghĩ kỹ. Kinh doanh là vậy, kinh doanh là chú mở mắt dậy bước ra khỏi nhà với bọc cứt to bằng nắm đấm, nhưng khi bước chân về nhà, cái bọc cứt của chú phải bằng gói xôi, hoặc tốt hơn, là bằng cái bao tải. Mà phàm đã kiếm ra tiền, chú sẽ muốn khoe. Chú muốn khoe chú giàu với bà con chòm xóm, khoe mình giàu với những thằng bạn chú thích cũng như khoe mình giàu để khè những thằng chú đóe thích. Những tổ chức như hội doanh nghiệp này, hay hiệp hội công nghiệp nọ, hay tiệc này tiệc nọ, cũng để cho các chú khoe giàu. Dưng quan trọng hơn, đấy là chỗ các chú phát đi thông điệp với thằng chủ chuồng xí: “Lịt mẹ các chú, anh còn đầy tiền”. Và khi cái thông điệp đó được tiếp nhận phù hợp, những dòng cứt mới lại rót vào các tầng lớp đại gia mới nổi này nhằm che đi một thực tế 20% số cứt đã không cánh mà bay.
Như bài anh nói hôm qua, đây mới chỉ là phần mở đầu của bi kịch! Khi 20% lượng cứt chỉ còn tồn tại trên giấy tờ, thì tổng số cứt còn lại chỉ nuôi được nổi 80% cá. 80% cá này phải nuôi 100% con lợn. Nghĩa là tồn tại hai giả thuyết, một là có 100 con lợn thì có đến 20 con chết đói hoặc 100 con lợn chỉ được ăn 80% khẩu phần ăn và vẫn phải hoạt động 100% sức lực và khả năng cho thịt. Đọc đến đoạn này, thế đóe nào cũng có thằng cười khẩy anh và nói: “Lịt mẹ lãnh tụ, toàn lo bò trắng răng. Lợn đói thì liên quan đóe gì đến em”. Thưa chú, hãy đọc đoạn sau để thấy nó liên quan rất nhiều đến chú, những con bò ngơ ngác đóe hiểu tương quan giữa nợ xấu và cuộc sống của những con bò.
Về mặt sinh học, khi 100 con lợn do chỉ được ăn 80% lượng thức ăn cần thiết nên sức khỏe sinh sản và khả năng cho thịt của đám lợn suy dinh dưỡng này sẽ giảm đi nhanh chóng. Và tất nhiên, khi những con lợn này đại diện cho những doanh nghiệp vừa và nhỏ, những doanh nghiệp thứ cấp chỉ còn có nguồn dinh dưỡng bằng 80% mọi khi nhưng vẫn phải chạy căng sức và “giả vờ” là vẫn được ăn no thì lượng đạm, lượng thịt của lũ lợn này đóe bao giờ giúp các chú ỉa ra một bãi đầy đạm và đầy khoáng.
Các chú có bao giờ vắt tay lên trán mà nghĩ tại sao mình ỉa càng ngày càng ít đi không? Các chú có bao giờ nhìn thấy lượng thịt, lượng mỡ từ những con lợn của mình càng ngày càng ít, càng ngày càng khó kiếm đi không? Các chú có bao giờ tự hỏi tại sao những năm 2004 mình ỉa to, ỉa ngon, ỉa dễ, ỉa to thế mà đến năm 2012, khi tăng trưởng hàng năm vẫn được công bố đều đặn xấp xỉ 7-10% thì, số cứt các chú ỉa ra nó lại càng ngày càng nhỏ dần và cái gia tài xây trên cứt của các chú cứ cụt dần, cụt dần so với đô và vàng không?
Và nếu, không giải quyết được căn nguyên của việc thừa nhận chúng ta đã mất mẹ nó 20% cứt thì chúng ta sẽ vẫn tiếp tục sản sinh ra một thế hệ lợn suy dinh dưỡng và kéo theo một cộng đồng ỉa ít, ỉa nhỏ, và ỉa manh mún. Khi trong đầu chỉ có nghĩ đến làm sao có một bữa no, thì lúc đấy xã hội sẽ xảy ra cướp bóc, xảy ra đâm chém. Và sau khi đâm chém, cướp hiếp, số cứt sẽ tuồn vào ma túy, mại dâm để quên đời! Có thể điều này đã không còn là viễn cảnh. Nó đang xảy ra ngay quanh anh, và chú. Chỉ có điều nó chưa xảy đến với tầng lớp anh, và chú thôi. Anh nhắc lại, không phải nó KHÔNG xảy ra với anh và với chú, mà nó CHƯA xảy đến mà thôi!
Đến đây anh đã giúp các chú trả nhời cho câu hỏi, thực sự ta có cần 12 tỏi của đế cuốc hay là không? Anh biết, bạn Lọ Ruồi và đồng bọn, lũ đấy tuyền là bạn anh cả đấy, đang phải lên gân, đang phải làm giá để việc vay mượn này đóe ảnh hưởng gì đến thể diện cuốc da, và đóe bị rơi vào cảnh buộc phải vay với những điều kiện mà thế hệ con anh, con các chú sẽ oằn lưng ra trả bằng chủ quyền, bằng danh dự cũng như bằng sự can thiệp chính trị.
Cho đến lúc chưa nghĩ ra được cách nào thì các chú đừng bao giờ hi vọng có chuyện giảm giá điện, giảm giá xăng, giảm thuế doanh nghiệp, giảm thuế doanh thu. 20% cứt đã bốc hơi, đóe tận thu thì các chú cho anh ăn cứt, phỏng?!?!
Dưng đế cuốc cũng đóe phải loại vừa, vì vừa đã đóe phải đế cuốc! Các bạn cũng có các tính toán của các bạn. Và thòng lọng đang được đưa ra!
Thòng lọng là thòng lọng gì? Đưa ra là đưa ra cái gì? Tại sao chúng ta buộc phải đưa cổ vào thong lọng đó dù không hề muốn. Nếu các chú còn nhã hứng đọc, còn nhã hứng đốt thời gian cho những loạt bài bốc phét vô bổ của anh thì anh hẹn các chú mai một, khi anh rảnh, anh sẽ biên bài thứ 3 trong loạt bài [Khủng – Hoảng – Cơ – Hội] để cho các chú ngẫm nghĩ và tung hô lãnh tụ.
( còn nữa...)
Khủng - Hoảng (p1)
Mấy hôm nay, các chú cứ nhặng xị lên. Hết PM trên diễn đờn, lại nhắn tin và gọi điện ông ổng vào cái điện thoại iPhone anh mới mua (anh tranh thủ khoe một tí, tiết kiệm 2 năm ròng anh mới sắm được con iPhone 3g hàng lướt. Đặc biệt có thằng còn dựng anh dậy giữa nửa đêm để hỏi mỗi một câu: "Anh ơi, mình có phải vay 12 tỏi của đế cuốc không?"
Anh có phải thánh đâu mà chúng mài cái gì cũng hỏi anh. Từ con ọi sữa, xe hết xăng, bị bem nick đến xăng lên giá, cái đóe gì chúng mài cũng hỏi anh. Dưng thôi, hôm nay anh rảnh, anh trả nhời cho chúng mài, những con bò đang ngơ ngác biết chuyện gì đang xảy ra, nó sẽ xảy ra thế nào, và nó sẽ đi về đâu. Nhoen!
Bổ túc kiến thức: Kinh tế học
Thú thực, anh cũng đóe phải sinh viên giỏi kinh tế vĩ mô. Riêng môn Macroeconomics anh thi lại đến 4 bận còn chưa đỗ. Mà trường anh dù nó không bị bệnh thành tích như trường làng của các chú dưng đã mang tiếng là Ivy League mà có sinh viên ngu thế nên nó chán. Sau lần thi thứ 4, nó cho anh đỗ. Nói thế để các chú hiểu anh đóe phải loại giỏi giang gì về kinh tế [:D] nhưng anh khôn [:D] các thuật ngữ, các cấu trúc và phản ứng của nền kinh kế, cái gì đóe hiểu, anh sẽ mang về cái chuồng lợn nhà anh. Thế là hiểu hết.
Anh ví dụ nhóa! Trong Báo cáo Kinh tế Vĩ Mô năm 2012: Từ bất ổn vĩ mô đến con đường tái cơ cấu! Lịt mẹ thằng nào bẩu anh phản động tự vả vào mồm ba phát rõ đau cho anh. Báo cáo này của Ủy ban kinh tế Quốc hội hẳn hoi, anh chỉ mang ra bình và tóm tắt cho các con bò dễ hiểu thôi. Nếu các chú cắm mặt vào đọc 2 ngày liên tiếp 7 chương (cùng hai chương tổng quan, dẫn nhập và phần Tài liệu tham khảo) thì....vòng đầu các chú sẽ to ra như vòng đít con Ngọc Trinh, dưng hỏi có hiểu gì không, thì đa phần các chú sẽ lắc đầu quầy quậy và thẽ thọt: "Em đóe hiểu, đại ca ạ. Làm ơn tóm tắt trong 5 dòng cho em!"
Vậy để anh giải thích báo cáo này bằng kiến thức kinh tế nuôi lợn của anh, hay còn gọi cách khác là "Lợn hóa báo cáo". Trước khi Việt Nam mở cửa, nghề nghiệp chính của anh của các chú là: NUÔI LỢN! Rất chuyên tâm. Sáng cho lợn ăn, trưa cho lợn ngủ, chiều cho lợn tắm và tối ngủ với lợn, à nhầm, tối ngủ với vợ! May mà vợ anh nó không biết anh viết bài này, không là cứ gọi là tan a lô! Nó cho anh các chú nhịn một tuần thì....khóc.
Cuộc đời cứ thế trôi đi cho đến một ngày, anh vỡ òa sung sướng và hòa cùng vào dòng người trong làng anh nhảy múa hát ca từ đầu làng cho đến cuối bản khi cái ra-đi-ô phò của làng nó nhoe nhóe nói Việt Nam chính thức mở cửa và gia nhập "đáp-bờ-liu-tê-ô". Thú thật, hồi đấy anh chỉ biết độc có lợn! Hỏi anh lợn nái là gì, lợn ỉ là gì, lợn giống là gì hay....tinh lợn là gì thì anh trả nhời được, chứ cái "đắp lờ tê ô" gì đó anh không biết. Chỉ biết rằng, sau khi ra nhập "đắp lờ tê ô" thì cái chuồng xí của làng anh có cái biển mới đề "WC" thay cho chữ "Chuồng xí" vẽ nghuệch ngoạc bằng than đen. Bà con cứ thắc mắc mãi cái WC là cái gì thì cụ tổ trưởng, bạn bố anh trả nhời: "Chữ đấy là chữ "Vệ Sinh" dưng giờ Việt Nam mình mở cửa, phải viết là "WC - V Vệ Cinh" cho nó hợp mốt". Vâng, hợp mốt nhưng chức năng nó không thay đổi. Cả làng anh vẫn dùng cái WC cho mục đích: ỉa! Ỉa xong lấy cứt đổ xuống ao nuôi cá. Cá lớn, cả làng bắt cá lên ăn. Ruột cá vẩy cá thì cho lợn. Lợn ăn, lợn lớn, cả làng ăn thịt lợn. Và tất nhiên, sau khi ăn no thịt lợn, thịt cá, đích đến lại là cái chuồng xí đầu làng.
Một vòng tròng mới của cứt, cá và thịt lại bắt đầu. Vòng tròn này cũng giải thích cho việc tại sao dân gian có câu "muốn giàu nuôi cá, muốn khá nuôi heo" là vậy.
Khủng hoảng bắt đầu từ đâu?
Hệ thống tài chính cũng vậy thôi, các chú cứ coi mọi ngân hàng đều là cái chuồng xí với những cái tên gọi mỹ miều, những biển hiệu nhoang nhoáng khác nhau. Dưng căn bản, nó chỉ là cái chuồng xí. Chú nào thừa cứt, đến ỉa một bãi. Chú nào thiếu cứt đến vay một bãi, sau này, ăn cá, ăn thịt xong, đến kỳ trả nợ, mở cửa chuồng xí ỉa một bãi to hơn 20-25% bãi đầu coi như hết nợ.
Do vậy khủng hoảng tài chính sẽ xảy ra khi nguồn cứt cạn kiệt! Đứng ở góc độ điều hành nền kinh tế, muốn gì thì gì, dưng nhất định phải có cứt để nuôi cá, phải có cá để nuôi heo, phải có heo để nuôi người và phải có người để có cứt!
Mà lý do không có cứt rất đơn giản, chỉ có 2 lý do thôi. Lý do thứ nhất, em đóe thích ỉa và cái chuồng xí bẩn. Em vào Vincom, Đai-mần em ỉa cho mát đít. Và lý do thứ hai, em đóe có ăn, nên lấy đóe đâu ra cứt mà ỉa.
Với lý do thứ nhất, đứng ở góc độ quản lý nhà nước, việc anh đóe cho chú đầu tư ra nước ngoài, đóe cho các chú đầu tư vào vàng, chậm chạm trong việc cấp sổ đỏ để giao dịch BĐS trầm lắng cũng là để các chú tập trung ỉa nhanh, ỉa mạnh, ỉa quyết liệt vào một chuồng xí thôi. Do vậy chả ngạc nhiên gì trong suốt thời gian qua, chương trình....đi ỉa được khuyến mãi vàng hay khuyến mãi cứt được hầu hết các ngân hàng nhân rộng. Có lẽ chẳng nơi nào trên thế giới này có tồn tại một quốc gia mà toàn dân coi tiết kiệm là một kênh đầu tư như ở Việt Nam ta. Với lãi suất huy động lên tới trên 15% thì chả có thằng ngu nào đi lập công ty với công teo. Toàn dân tập trung ỉa với hi vọng, cuối mỗi kỳ lãi suất, bãi cứt mình nhận lại to hơn hẳn bãi cứt mình đã ỉa đi.
Sau khi các cụ chùi đít đi ra khỏi chuồng xí, thì những thằng chủ chuồng xí bắt đầu gọi những thằng chủ ao cá để để thương lượng. Và mọi vấn đề bắt đầu phát sinh từ đây. Đối với một nền tài chính minh bạch, thì lượng cứt từ chuồng xí sẽ được đổ hết xuống ao để nuôi cá. Dưng với một nền kinh tế tài chính mà câu cửa miệng của các đại gia là "lấy mỡ nó rán nó" thì chúng ta làm như sau.
Dùng toàn bộ số cứt đáng ra làm thức ăn thì bọn nó sẽ lấy một phần cứt để mua cá, mua con giống và phần còn lại sẽ dùng làm thức ăn. Cái này trong kinh doanh ngoài thuật ngữ "mỡ nó rán nó" bạn anh, những bạn đã đi tù còn gọi là "tài của mình, tiền của thiên hạ". Qua vài năm, cái số tiền mua cá đó lớn dần từ 1% lên 2% lên 5% và bây giờ nó là mấy phần trăm thì anh Lọ Ruồi, bạn anh, cũng đóe biết. Bọn phản động thối mồm thì bẩu khoảng 20%, anh thì anh đóe tin bọn phản động, dưng có một điều anh tin, đó là những khoản nợ xấu này đang lớn dần, sự thực là lượng cá mà thằng chủ chuồng xí thu về, đóe đủ để nuôi heo!
Bi kịch cả một nền kinh tế bắt đầu từ đây. Còn bi kịch thế nào! Mai mốt rảnh anh biên tiếp nhóe! Giờ anh phải nghỉ tay làm li cà phê cho đỡ thối mồm đã!
(còn nữa)
Subscribe to:
Posts (Atom)