Friday, 14 September 2012
The Voice hay Rờ Voi?
Tuần rồi đấy cảm xúc, nước mắt và những lo toan, các bạn nhể?!?
Anh đóe nói đến nước mắt của người dân Mỹ đổ xuống cho đại sứ vừa thiệt mạng trong vụ oánh bom tại Lybia vì đã xác định lĩnh ấn tiên phong, việc "khi đi hộ chiếu, khi về vận đơn" âu cũng là vinh quang của nghiệp cầm cương cầm giáo.
Người mong chết ở trên giường
Kẻ mong da ngựa chiến trường bọc thây
Đường bàn khôn dại ở đây
Cũng như trời đất, có ngày và đêm.
Anh cũng đóe định nói đến nước mắt của 14 công nhân Việt Nam đã thiệt mạng và gia đình họ trong ở một xưởng may vùng ngoại ô Moscow và anh càng đóe muốn nhắc đến những giọt nước mắt cá sấu của những tờ báo đang tô đậm lên sự dã man, tàn bạo và tính bóc lột của "bọn chủ xưởng may" khi khóa chặt giai cấp cần lao ở bên trong. Mấy hôm tới đây, cả nước sẽ lại đồng lòng hô to: "Lịt mẹ bọn Tư bản bóc lột" và chắc cũng đóe lâu hơn 2 tuần nữa, những Dâm Trũy, những Tàu Nhanh lại hô hào ủng hộ từ thiện cho những gia đình có con em "hi sinh" trong khi đang lao động xứ xa mà quên đi rằng, giai cấp cần lao sắp nhận được tiền từ thiện chính là bọn vượt biên trái phép, không hợp đồng lao động, không giấy tờ tùy thân, và bọn này chính là nguyên nhân khiến những nhân viên quèn của các đại sứ quán châu Âu nhìn anh với chú như những thằng tội phạm khi đi làm visa công tác hay du lịch.
Khóc to lắm, thương tiếc lắm, dưng các chú đóe hiểu rằng nếu không khóa cửa lại thì 14 thằng, con đang may áo, cắt quần kia sẽ nhanh như chảo chớp, ăn cắp sạch những sản phẩm của xưởng để tuồn ra ngoài kiếm tí tiền làm vốn.
Đừng dẩu mỏ lên cãi anh, việc người Việt lao động chui ăn cắp, ăn cướp, thậm chí giết cả chủ xưởng đóe phải chuyện hiếm gì. Chả nói đâu xa, chú xem lại con Oshin nhà chú. Lần cuối nó ăn cắp khi là ít tiền, khi là ít quần áo, khi là những cú điện thoại đường dài hoặc buôn điện thoại di động xuyên màn đêm là khi nào? Và anh hỏi các chú, khi các chú đi vắng mà nhà chỉ có con Oshin, các chú có khóa cửa nhà không, hay các chú mở toang mẹ nó cửa để "giai cấp cần lao" có cơ hội lớn để đổi đời?
Anh không thừa nước mắt dành cho các con bò, và cũng đóe rảnh đến mức mang thời gian vàng ngọc của anh mà viết về những giọt nước mắt của những con bò đã, đang và sẽ chết một cách ngu dốt. Nếu anh có khóc, anh sẽ khóc cho những mu muội của những con bò đang nghĩ rằng vượt biên khỏi Việt Nam là sẽ với tay đến Thiên Đường, sẽ với tay đến Tiền Tài, Giàu sang và Danh Vọng. Những bức tranh rực sáng, những xứ thiên đường được vẽ bởi những thằng cò mồi, môi giới và đối tượng cố tình định hướng những con bò ngu dốt vồ vập tin ngay vào những thông tin bất đối xứng.
Không phải ngẫu nhiên con người có hai tai. Và việc chỉ nghe được bằng một tai cũng đồng nghĩa với việc chúng ta thừa nhận chúng ta sở hữu một cơ thể tàn tật. Không có lý gì cụt tay, cụt chân được coi là tàn tật mà "cụt tai", "cụt tin" lại được coi là bình thường.
Nếu không nghe được "The Voice" bằng cả hai tai, thì mãn kiếp, các chú cũng chỉ "Rờ Voi" mà thôi! Còn nếu nghe rõ bằng hai tai để quyết định hành động theo lý trí và con tim mách bảo thì mọi cái chết, đều xứng đáng được phủ cờ tổ quốc!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Bùi ơi, dạo này em " chốn" nơi nao? Em vãi lái ít thôi, phọt cho bọn anh tí bài đi em!
ReplyDelete